Kinh Thủ Lăng Nghiêm – Quyển 4

13/10/2021 9.341 lượt xem

NGHE KHÔNG PHẢI LÀ TIẾNG

A-Nan bạch Phật rằng: “Bạch Thế Tôn, như Phật đã dạy, ‘Muốn cầu quả thường trụ, khi phát tâm tu đạo giác ngộ ở nhân địa, phải tương ưng với quả vị.”

Bạch Thế Tôn, như trong các quả vị Bồ-đề, Niết-bàn, Chân như Phật tánh, Am-ma-la thức, Không Như Lai tạng, Đại viên cảnh trí. Bảy danh hiệu ấy tên gọi tuy khác, mà thể tánh thanh tịnh viên mãn vững chắc như kim cương vương, thường trụ bất hoại.

Nếu cái thấy nghe nầy, rời các tướng tối sáng, động tỉnh, thông bít, thì rốt ráo nó không có tự thể. Cũng như tâm niệm, nếu rời khỏi tiền trần, là vốn không thật có.

Sao lại đem cái tâm hoàn toàn đoạn diệt ấy làm nhân tu hành, mà mong đạt được bảy quả vị thường trụ của Như Lai?

Bạch Thế Tôn, nếu rời sáng tối thì cái thấy rốt ráo là không. Như không có tiền trần thì vọng niệm trong tự tánh bị diệt mất.

Xoay vần tới lui chiêm nghiệm chính chắn, thấy vốn không có tâm và tâm sở của con. Vậy con lấy gì làm nhân để cầu vô thượng giác?

Trước đây Như Lai đã nói, tánh hay biết vốn vắng lặng, viên mãn, thường trụ, thật là lời nói trái ngược, rốt ráo thành hí luận. Làm sao để nhận ra lời dạy của Như Lai là chân thật?

Cúi mong Như Lai rủ lòng đại từ khai ngộ chỗ mê lầm cho chúng con.

Phật bảo A-Nan: “Ông tuy học rộng nghe nhiều, nhưng mê lầm chưa sạch. Trong tâm chỉ biết suông cái nhân sở tri điên đảo. Cái điên đảo thật trước mắt, còn chưa biết được.”

Ngại rằng tâm thành của ông chưa được tin phục. Nay Như Lai thử đem các việc thế gian để trừ mối nghi cho ông.

Liền khi ấy, Như Lai bảo La-hầu-la đánh một tiếng chuông,

Phật hỏi A-Nan: “Ông có nghe không?”

A-Nan và đại chúng đều đáp: “Chúng con có nghe.”

Khi chuông hết ngân.

Đức Phật lại hỏi: “Nay ông có nghe không?” A-Nan và đại chúng đều đáp, “Chúng con không nghe.”

Khi ấy La-hầu-la lại đánh chuông.

Đức Phật lại hỏi: “Nay ông có nghe không?”

A-Nan và đại chúng lại đều đáp: “Chúng con đều có nghe.”

Đức Phật hỏi A-Nan: “Thế nào là ông có nghe, thế nào là không nghe?”

A-Nan và đại chúng đều bạch Phật rằng: “Nếu chuông được đánh lên, thì con được nghe. Đánh lâu tiếng hết, âm vang đều dứt, gọi là không nghe.”

Như Lai lại bảo La-hầu-la đánh một tiếng chuông nữa và

Hỏi A-Nan rằng: “Nay tai có nghe có tiếng không?”

A-Nan thưa: “Dạ có tiếng.”

Lát sau tiếng hết,

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17

×