Anh Huân là trung úy biệt động quân, tướng người đẹp trai cao ráo, nhưng tính tình rất hung bạo, binh sĩ trong đơn vị rất nể sợ vì anh nổi tiếng mỗi khi bắt được kẻ địch thì đích thân rút dao găm xẻo một cái tai đem về phơi khô rồi trưng làm thành tích. Đến khi anh cưới vợ, sinh ra bốn đứa con trai, đứa nào cũng thiếu một cái tai. Nói đúng ra chúng vẫn có đủ hai tai, nhưng một cái bình thường và một cái nhỏ xíu như tai chuột nên nhìn xa giống như không có tai vậy. Sau khi đẻ ra bốn thằng con “một tai” như vậy, vợ chồng anh không dám sinh đẻ thêm nữa vì nếu lỡ sinh ra một thằng thứ năm cũng “một tai” nữa thì sợ người ta gọi là “ngũ quỷ một tai”. Đến khi thằng con út lên hai tuổi thì trong một chuyến hành quân, xe của anh bị trúng mìn nhưng anh không chết mà chỉ bị cháy toàn thân. Sau khi điều trị ở bệnh viện quân y về, mặt anh bị thẹo nám đen trông rất dễ sợ, nhìn vào chẳng khác một con quỷ.
Đa số những việc ác tạo trong đời này thường trổ quả trong đời sau hoặc những đời kế tiếp, vì thế ít có ai thấy quả báo của việc ác nên không sợ luật nhân quả. Nhưng trường hợp của anh Huân là một trong những chuyện hy hữu, quả báo trổ ra ngay trong đời này mà không cần chờ sang đời sau. Có lẽ việc ác của anh quá nặng, giống như trái quá chín thì phải rụng sớm không cần người hái.
Anh Huân: Đây là tên giả nhưng chuyện thật.
(Trích “Dòng Đời Vô Tận”)
Hòa thượng Thích Trí Siêu